Nằm trong khuôn viên hẹp của một biệt thự cổ tại đường Trương Quyền, quận 3, TP.HCM, quán bún chả Hà Nội mang tên Trư Bát Giới, đã thành địa chỉ ăn trưa quen thuộc của dân văn phòng gần 20 năm nay.
Cụ bà Đặng Thị Hoa 79 tuổi quê Cần Thơ quyết trụ lại Sài Gòn mưu sinh bằng gánh bánh tai yến, tai vạc ở góc đường Lê Thánh Tôn - Hai Bà Trưng (Quận 1) với hy vọng mang tro cốt người con trai đã khuất về "ở cùng".
Từng là nơi chôn cất nhiều nhân vật nổi tiếng trong lịch sử với những kiến trúc lăng mộ độc đáo, công viên Lê Văn Tám ngày nay từng mang tên nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi hay nghĩa trang Massiger, Đất Thánh Tây...
"Dưới tán chò nâu Sài Gòn" là tuyển tập bút ký điền dã của một nhà thơ, nhà báo Mỹ viết về Sài Gòn, được xuất bản dưới dạng sách song ngữ.
Tín đồ ăn vặt nghiện món Hoa quanh khu Chợ Lớn quận 5, TP.HCM không ai không biết xe vịt chiên sả ớt của hai người phụ nữ trung niên, nối nghiệp cha mẹ với công thức gia truyền hơn 20 năm.
Ngoại trừ những ký giả nước ngoài và những bộ ảnh đã được công bố, còn một kho tư liệu quý giá về Sài Gòn ngày 30/4 vẫn được lưu giữ bởi nhiều nhiếp ảnh gia không chuyên. Nguyễn Đạt là một nhân chứng như vậy.
Có thời, Sài Gòn thiếu đi những cánh diều. Lý do hết sức đơn giản vì thả diều cần đất trống, mà Sài Gòn lại đất chật người đông; tiếp theo là thả diều thường bị vướng dây điện, mà dây điện Sài Gòn loằng ngoằng như thế nào ai cũng biết rõ.
Đến giờ, nhiều người già từng sống ở Sài Gòn trước năm 1975 còn nhớ chiếc xích lô máy - một phương tiện di chuyển bình dân tại Sài Gòn thời đó. Động cơ hai thì dùng xăng pha nhớt, nhả khói, kêu phành phạch dưới cái nắng nóng của Sài Gòn, là hình ảnh khó quên, độc nhất của Sài Gòn một thủa!
Sau bao nhiêu năm, dù trải qua bao nhiêu biến động của thời cuộc, Sài Gòn trong tâm tưởng của nhiều người vẫn là một thành phố luôn tái tạo nỗi nhớ, cho dù sống rất xa, hay đang sống ngay trong lòng nó.
Một trong những tên địa danh gây lúng túng cho các độc giả qua nhiều thế hệ, đấy là tên "Gia Định". Gia Định thời chúa Nguyễn có thể xem là thành phố Sài Gòn và vùng phụ cận. Đến thời vua triều Nguyễn lại được xem như toàn Nam Bộ.